Đỗ Hồng

Trời Không Mưa




Trời không mưa nên nhìn ta héo hắt
Mùa xuân nào tàn tạ giữa gương soi
Ra phố chiều nghe chim hót lẻ loi
Mây giăng thấp nỗi buồn treo phía trước
 
Trời không mưa sao hồn ta vẫn ướt
Khi chân về phiêu lãng cõi trần ai
Đời nghiêng nghiêng con dốc nhỏ mệt nhoài
Sầu rót xuống một ly đầy men đắng
 
Trời không mưa trong ngày xuân quạnh vắng
Tháng năm về tìm đôi mắt thân quen
Phố bao la chiều quên thắp ngọn đèn
Ta lên xuống một mình thân du mục
 
Trời không mưa nên tim còn thao thức
Đợi em về lãng đãng bóng chân mây
Gió miên man vang lời gọi cuối ngày
Phố ngủ sớm tìm em trong giấc mộng
 
Trời không mưa ta thành sa mạc rộng
Những giọt tình là hạnh phúc trăm năm
Trăng cô đơn về bên gối ta nằm
Để được chết trong vần thơ lặng lẽ

 

Được bạn: HB đưa lên
vào ngày: 31 tháng 7 năm 2014

Bình luận về Bài thơ "Trời Không Mưa"